- Tên chính thức: Apollo no Uta (Apollo's song)
- Năm phát hành: 1970
- Tác giả: Osamu Tezuka
- Volumes: 3
- Chapters: 6
- Hiện trạng: Hoàn thành
- Rating: 7.71 (Mangaupdates)
Tóm tắt
Nhân vật chính trong truyện là Shogo, một thanh niên cực kì căm ghét
tình yêu vì ám ảnh quá khứ do người mẹ gây ra. Anh ta ghê tởm khi nhìn thấy đôi
lứa yêu nhau, không kể con người hay loài vật, đến mức sẵn sàng giết chết con
vật đó. Để trừng phạt anh ta, một vị thần đã đưa ra hình phạt vĩnh viễn rằng:
Shogo chỉ được yêu duy nhất một người phụ nữ nhưng không bao giờ họ đến được
với nhau. Khi tình yêu nảy nở cũng là lúc một trong hai người sẽ chết. Cho dù
anh ta được đầu thai kiếp này sang kiếp khác thì hình phạt vẫn không bao giờ
chấm dứt.
Nội dung
Apollo's song mở đầu bằng 10 trang kể về một cuộc chiến sống còn từ điểm
nhìn của một bình đoàn tinh trùng, tìm về trứng để hình thành phôi thai. Vâng,
cách dẫn dắt rất chi là… độc đáo. Từ đó, tác giả đưa ra luận điểm cơ sở của
toàn bộ câu chuyện: tạo hóa đã sinh ra giống đực và cái, đàn ông và đàn bà.
Chừng nào còn có họ thì sự sống sẽ tiếp diễn mãi mãi. Vẫn phong cách đó của
Osamu Tezuka, kể một mẩu chuyện nhỏ, nhưng nhân lên những vấn đề rất to lớn. Mặc
dù chỉ nó về một cá nhân, nhưng Apollo's song mang tầm vóc khá hoành tráng tựa
như một thiên anh hùng ca về tình yêu. Nó đầy ắp trí tưởng tượng với bối cảnh
vô cùng rộng lớn, liên hệ tới thần thoại, khoa học viễn tưởng, giả tưởng; những
vấn đề luân hồi chuyển kiếp, nhân quả, tiến hóa…
Apollon hơi giống với A Clockwork Orange ở chỗ chữa bệnh bằng thủ pháp ngược. Nhân vật chính là người nhìn thế giới một cách méo mó, ghê tởm tình yêu nên bị trừng phạt bằng cách không bao giờ đến được với tình yêu. Cả câu chuyện là một tấn bi kịch của anh ta kéo dài từ quá khứ đến tương lai, từ thời Đức Quốc xã đến tương lai xa của loài người. Tất cả mọi thứ đều thay đổi, mỗi lần tái sinh là một lần chứng kiến một thế giới khác, duy chỉ có khuôn mặt một người con gái là vẫn còn đó. Thế nhưng xã hội có ưu việt đến đâu, con người tiến hóa như thế nào thì hình bóng đó vẫn không thể nào chạm tới. Tình yêu trong Apollo's song không hề là hường phấn lung linh, mà lay lắt, cùng quẫn, càng về sau lại càng bi kịch.
Điều kì diệu là dù những chuyến hành trình của Shogo có lúc ngọt ngào, có khi dữ dội, tuyệt vọng tột cùng, nhưng ở bất kì đâu, bất kì nơi nào vẫn luôn có sự đấu tranh. Hai con người trẻ luôn khát khao sự kết nối, tình yêu đã cho họ cảm giác được sống và họ sẽ luôn tìm kiếm nó đời này qua kiếp khác. Tình yêu có thể rộng lớn hơn sự hi sinh, nhưng sự hi sinh mới là dấu hiệu cao đẹp nhất của tình yêu. Sự gắn kết giữa họ vượt qua mọi rào cản thời gian, địa vị, giống loài, sống chết để hóa thân thành một bản trường ca tôn vinh cái đẹp. Nhìn lại những mối tình khuôn mẫu trong manga, bề ngoài rất đẹp đẽ đáng yêu nhưng bên trong nông cạn, tự dưng thấy câu chuyện tình này vĩ đại ghê gớm. Qua đó, Osamu Tezuka đã truyền tải nhiều thông điệp rất đáng suy ngẫm.
Mặc dù ý tưởng thì hay nhưng cách ông phát triển nó thì chưa thật tốt. Manga được chia làm bốn giai đoạn khác nhau tương đương bốn lần tái sinh nhưng phân chia thời lượng không đồng đều. Chap 1,2 thì quá ngắn, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy hai nhân vật chính yêu nhau rồi. Chap cuối lại quá dài, những cảnh Shogo luyện chạy hoàn toàn có thể lược bớt đi. Bên cạnh đó, lối kể chuyện phân mảnh, lồng ghép giữa mơ thực phi tuyến tính lẽ ra trở thành một điểm nhấn, thì lại vô tình làm mạch truyện khá hỗn loạn, thiếu liên kết với nhau. Mỗi khi tái sinh ở thế giới khác, tất cả không gian thời gian, tuyến nhân vật đều thay đổi đột ngột chỉ qua một trang duy nhất làm cho quá trình đọc hơi hẫng. Trong khi đó, xét nét từng chi tiết thì bạn cũng sẽ phát hiện ra nhiều thứ không hợp lí, diễn biến cốt truyện đôi chỗ áp đặt và hơi nực cười.
Apollon hơi giống với A Clockwork Orange ở chỗ chữa bệnh bằng thủ pháp ngược. Nhân vật chính là người nhìn thế giới một cách méo mó, ghê tởm tình yêu nên bị trừng phạt bằng cách không bao giờ đến được với tình yêu. Cả câu chuyện là một tấn bi kịch của anh ta kéo dài từ quá khứ đến tương lai, từ thời Đức Quốc xã đến tương lai xa của loài người. Tất cả mọi thứ đều thay đổi, mỗi lần tái sinh là một lần chứng kiến một thế giới khác, duy chỉ có khuôn mặt một người con gái là vẫn còn đó. Thế nhưng xã hội có ưu việt đến đâu, con người tiến hóa như thế nào thì hình bóng đó vẫn không thể nào chạm tới. Tình yêu trong Apollo's song không hề là hường phấn lung linh, mà lay lắt, cùng quẫn, càng về sau lại càng bi kịch.
Điều kì diệu là dù những chuyến hành trình của Shogo có lúc ngọt ngào, có khi dữ dội, tuyệt vọng tột cùng, nhưng ở bất kì đâu, bất kì nơi nào vẫn luôn có sự đấu tranh. Hai con người trẻ luôn khát khao sự kết nối, tình yêu đã cho họ cảm giác được sống và họ sẽ luôn tìm kiếm nó đời này qua kiếp khác. Tình yêu có thể rộng lớn hơn sự hi sinh, nhưng sự hi sinh mới là dấu hiệu cao đẹp nhất của tình yêu. Sự gắn kết giữa họ vượt qua mọi rào cản thời gian, địa vị, giống loài, sống chết để hóa thân thành một bản trường ca tôn vinh cái đẹp. Nhìn lại những mối tình khuôn mẫu trong manga, bề ngoài rất đẹp đẽ đáng yêu nhưng bên trong nông cạn, tự dưng thấy câu chuyện tình này vĩ đại ghê gớm. Qua đó, Osamu Tezuka đã truyền tải nhiều thông điệp rất đáng suy ngẫm.
Mặc dù ý tưởng thì hay nhưng cách ông phát triển nó thì chưa thật tốt. Manga được chia làm bốn giai đoạn khác nhau tương đương bốn lần tái sinh nhưng phân chia thời lượng không đồng đều. Chap 1,2 thì quá ngắn, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy hai nhân vật chính yêu nhau rồi. Chap cuối lại quá dài, những cảnh Shogo luyện chạy hoàn toàn có thể lược bớt đi. Bên cạnh đó, lối kể chuyện phân mảnh, lồng ghép giữa mơ thực phi tuyến tính lẽ ra trở thành một điểm nhấn, thì lại vô tình làm mạch truyện khá hỗn loạn, thiếu liên kết với nhau. Mỗi khi tái sinh ở thế giới khác, tất cả không gian thời gian, tuyến nhân vật đều thay đổi đột ngột chỉ qua một trang duy nhất làm cho quá trình đọc hơi hẫng. Trong khi đó, xét nét từng chi tiết thì bạn cũng sẽ phát hiện ra nhiều thứ không hợp lí, diễn biến cốt truyện đôi chỗ áp đặt và hơi nực cười.
Nhân vật
Có những người kể chuyện rất thu hút, có thể khiến người ta say mê không
dứt ra được, có thể chấp nhận những nhân vật rất bất ổn miễn là không ảnh hưởng
tới mạch chung. Truyện của Osamu Tezuka rất hay về nội dung ý nghĩa, nhưng không
tinh tế về tâm lí con người. Shogo là người rất căm ghét tình yêu, anh ta có
flashback đủ hay và hợp lí để người đọc hiểu lí do và cảm thông. Song tính cách
lại thiếu nhất quán ở chỗ anh ta có thể yêu rất nhanh. Chưa bao giờ hiểu được
tình yêu sét đánh của hai nhân vật trong truyện, tương tác vụng về thiếu tự
nhiên, diễn biến tâm lí gượng gạo. Có nhân vật phụ tiềm năng như ông bác sĩ thì
bị lãng quên. Thế nhưng như đã nói ở trên, dù bất ổn đến đâu thì họ vẫn luôn
nằm trong một cái mạch chung, họ phục vụ cho thông điệp đằng sau chứ không phải
nội dung truyện. Thế nên dàn nhân vật trong đây có thể không tuyệt vời lung
linh nhưng vẫn đủ sức níu giữ chân độc giả đến cuối.
Hình ảnh
Tổng kết
Nhìn từ khía cạnh một bộ manga đơn thuần thì Apollo's song có thể nói là
hay, nhưng so với tầm vóc của Osamu Tezuka thì bình thường không nổi bật. Chỉ
với 6 chương truyện ngắn ngủi, dưới ngòi bút tài hoa của ông, Apollo's song đã đem
đến cho người đọc cái nhìn rộng mở về tình yêu. Nó vĩ đại hơn nhiều so với
những gì chúng ta biết, trong sợi dây liên kết với sự sống nhân loại và các
giống loài khác. Cuối cùng, tác phẩm kết lại bằng một câu hỏi: Nếu đau khổ cứ
tiếp diễn mãi mãi, con người có nên tiếp tục yêu? Tác giả bỏ ngỏ để mỗi độc giả
tự tìm cho mình câu trả lời.
Overall: 7.5
Người viết: Hazy
Nguyen
* Mọi trích dẫn
từ bài viết này xin vui lòng ghi chú nguồn: toptenhazy.blogspot.com